READ ANYONE
Phương pháp đầu tiên: “sự kiện mâu thuẫn”. Phương pháp này cho rằng, nếu nghi ngờ ai là kẻ dối trá, hãy kể với họ những gì bạn biết về hành động dối trá rồi thêm thắt một vài chi tiết mà bạn chắc chắn người đó biết là sai.
Chẳng hạn muốn biết một đứa bé có ăn vụng bánh ngọt trong tủ hay không, chỉ cần hỏi nó rằng có phải nó ăn vụng kẹo trong tủ lạnh không? Bạn thừa biết trong đó không có kẹo và nếu đứa trẻ bám vào chi tiết cái kẹo và trả lời rằng “làm gì có kẹo trong tủ chứ!” thì bạn có lý do để nghi ngờ nó. Đơn giản vì thông thường, kẻ gian dối có xu hướng đánh lạc hướng người khác bằng cách bám vào các chi tiết vô lý mà hắn biết chắc.
Phương pháp thứ hai là “lời khuyên”. Nghi ngờ ai đó, hãy hỏi lời khuyên của họ về vấn đề mà bạn đang nghi ngờ. Nếu người đó tự nhiên, vui vẻ bàn luận về câu chuyện thì có lẽ bạn đã nhầm. Những người cố ý che giấu thì khác, họ sẽ có những biểu hiện lạ nếu bị hỏi trúng tim đen và chỉ tinh ý một chút, bạn sẽ "bắt thóp" được điều ấy.
Phương pháp thứ ba được gọi là “gây chú ý”. Có thể, .. hình dung cách này qua một ví dụ kinh điển: Khi muốn điều tra ai là kẻ đã bán thông tin nội bộ của công ty cho đối thủ cạnh tranh, hãy cho các đối tượng tình nghi xem khoảng 3,4 cái tên về những đối thủ cạnh tranh, trong đó có kẻ mua thông tin nội bộ của công ty bạn. Sau đó hãy hỏi các đối tượng nghi vấn xem họ nghĩ ai là thủ phạm để đánh lạc hướng và quan sát. Một cách tiềm thức, kẻ bán thông tin sẽ chú ý lâu hơn ở tên của kẻ hắn đã bán thông tin cho và tinh mắt là bạn đã biết được sự thật ẩn giấu.
Một cách thức khác cũng được ứng dụng phổ biến là lợi dụng đặc điểm người gian dối là luôn cố tỏ ra mình trong sạch. Đối với vấn đề chỉ có một cách giải quyết duy nhất và ai cũng biết, hãy hỏi đối tượng khả nghi xem họ làm thế nào đối với điều ấy. Phần lớn kẻ dối trá sẽ tìm cách trả lời một cách lòng vòng và không mấy hiệu quả.
Phương pháp thứ năm được có tên “biểu lộ”. Nó được đề xuất dựa trên căn cứ khoa học rằng, con người có xu hướng loại bỏ mọi mối liên hệ tới việc mình đang che giấu mà không hề biết những hành động nhằm mục đích ấy chỉ khiến họ thêm bị nghi ngờ.Chẳng hạn, nghi ngờ người thân mình lén hút thuốc, hãy giả vờ đọc báo và nói trước mặt người ấy một cách tình cờ “Thì ra là khi nghiện thuốc lá, người ta thường ít uống nước lắm”. Nếu bỗng từ hôm đó người nghe thường xuyên cố ý uống nước trước mặt bạn thì có lẽ bạn có thể khẳng định chắc chắn nghi ngờ của mình rồi đấy.
Phương pháp cuối cùng mà David J. Lieberman đề cập trong cuốn sách của mình, đó là “tự tin và áp lực”. Thông thường, một người không giấu giếm hay làm điều gì sai trái sẽ rất thoải mái, tự tin trong bất cứ hành động nhỏ nhất nào. Thế nhưng, một người gian dối và sợ người khác phát hiện việc làm của mình thì luôn chịu áp lực cực lớn.
Các chuyên gia chứng minh rằng, khi thiếu tự tin, con người rất chú ý tới bản thân mình, ngay cả với những việc đơn giản như rót nước, kéo ghế ngồi… Những ánh mắt nhìn chăm chú, lấm lét liên tục, hành động chậm, cẩn trọng quá mức cần thiết… đó chính là lời tự tố giác hành vi sai trái của người khác nếu bạn tinh mắt để ý.
⟹ Với khả năng "đọc suy nghĩ" của người khác sẽ giúp chúng ta chủ động hơn trong cuộc sống, tự tin ứng phó và xử lý với mọi tình huống bất ngờ. Tuy nhiên, nếu sử dụng bí kíp quá nhiều, bạn sẽ trở thành một người luôn sống trong sự hoài nghi về người khác. Hãy học cách tin tưởng, đó mới là cái đích phấn đấu thực sự của cuộc sống.
Rẩt bổ ích! ^^
Trả lờiXóa